[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác
  • Hồi ức quay về khoảng ba tiếng trước, khi Âu Dương Tín Phong tức tốc từ bên Mỹ quay về để chất vấn quyết định của cha. Anh gần như mất kiểm soát khi từ trên máy bay quay về dinh thự. Lòng Tín Phong nguội lạnh, đối với người cha thương yêu cậu còn hơn khúc ruột trong người cũng âm thầm trách mắng mấy cậu.
  • Cậu xông vào phòng làm việc của ông sau khi biết chắc chắn Âu Dương Tín Hàn đã giải quyết ổn thoả mọi công việc. Hai cha con chưa kịp chào đón nhau bằng những cái ôm nồng thắm thì cậu trai đã tức giận chất vấn cha mình, hỏi ông vì sao nhận Ngu Thư Hân làm con gái nuôi.
  • Đời này cậu cháu ghét những người đụng vào vị trí của mẹ và em gái cậu, âu cũng vì một phần tình nghĩa mãi vấn vương.
  • Âu Dương Tín Hàn đã dự đoán được sự tức giận này của anh nên chỉ có thể thở dài, bảo anh ngồi xuống để mình tiếp chuyện. Âu Dương Tín Phong sau khi bình tĩnh liền ngồi xuống, trong không khí lắng đọng chỉ có tiếng máy lạnh phả hơi, hai cha con mắt đối mắt, nội tâm không ngừng dậy sóng.
  • Ông Âu biết con trai giận mình, nhưng chính ông cũng không ngăn được tình phụ tử trào dâng khi thấy Ngu Thư Hân. Đó là người con gái ông yêu thương nhất, cũng là cái đăm trong tim người cha nhìn con gái chết trước mặt mình.
  • Ông nhìn hướng ra cửa sổ, để thiên nhiên xoa dịu tâm hồn dậy sóng. Chóp mũi ông hơi cong, ở giữa ánh sáng lờ mờ có thể thấy rõ nó hơi đỏ lên. Suy cho cùng, một chữ thương, một chữ yêu chính là cả đời.
  • Ông suy tư hồi lâu, sau đó quay mặt đối mắt với cậu con quý tử, môi hơi mấp máy, nhẹ nhàng kể ra những gì đã xảy ra vào năm đó cũng như những cơn ác mộng dày vò ông trong đêm. Ngày vợ ông mất, một nửa linh hồn đã vơi cạn và rồi ngày con gái mất, phần còn lại cũng theo gió phân tán đi. Giờ chỉ còn Âu Dương Tín Phong là cọm rơm cứu mạng, là niềm tin khiến ông chống chọi với cuộc đời cô đơn này. Ông giãi bày, rồi lại lặng thinh một lúc.
  • Âu Dương Tín Hàn
    Âu Dương Tín Hàn
    Con bé đó mang lại cho ba cảm giác thanh thản.
  • Cậu Âu lắng tai nghe, nội tâm trầm xuống, biết rõ bản thân mình không thể ngăn cản được quyết định này của cha rồi. Những lời khen sau đó, anh hoàn toàn nghe không lọt tai, cũng không muốn tiếp tục nghe nữa.
  • Chỉ vì một câu nói đó của ông Âu, Âu Dương Tín Phong hoàn toàn rơi vào thế bị động, không thể phản bác được gì nữa. Một lão nhân đã từng hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng lại mang một thân thương tích, một người vốn dĩ có một gia đình tốt đẹp, lại bị số phận chặt gãy không thương tiếc. Suy cho cùng, ông Âu cũng là một người vô cùng đáng thương.
  • Nghĩ đến điều đó, thiếu niên khe khẽ thở dài, rồi không tiếp tục truy cứu việc này nữa.
  • Quay lại bữa tiệc, Âu Dương Tín Phong lẳng lặng đứng đó, thân thể thon dài được bao bọc bởi bộ vest đen tuyền tuyệt đẹp. Từng đường may tỉ mỉ đều thể hiện giá thành vô cùng to lớn cùa nó. Gương mặt Tín Phong tuấn tú, chiếc mũi dài thẳng kết hợp với đôi mắt sắc bén, tổ hợp hoàn hảo khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt.
  • Ngu Thư Hân đứng khá gần Âu Dương Tín Phong nên có thể lờ mờ nhận biết được thân phận của vị này. Khoé môi cô hơi nhếch lên, có chút bất lực khi bị người kia hiểu lầm.
  • Cô biết rõ sự chán ghét từ trong mắt đó là do đâu, cũng biết được ý nghĩa của việc đó tượng trưng cho điều gì.
  • Tín Phong khe khẽ thở dài, chợt tầm mắt ngưng đọng trước cái nhìn chăm chú của cô. Anh hừ lạnh, xoay người bước đi. Ngu Thư Hân cười nhạt, không thèm quan tâm nữa.
  • Bữa tiệc được tổ chức đến hơn hai tiếng liền, lâu đến mức làm chân của Ngu Thư Hân cũng bắt đầu nhói lên. Cô đi tìm ông Âu, rồi xin ông Âu cho cô về nhà cùng mẹ mình. Ông trìu mến nhìn cô, rồi hỏi vì sao không đến nhà ông ở mà lại về nhà. Ngu Thư Hân lắc đầu, nói rằng muốn về nhà mình chứ không muốn ở lại nhà của ông Âu.
  • Âu Dương Tín Hàn mị mắt, có vẻ phật lòng trước câu trả lời này. Ông từ tốn nói:
  • Âu Dương Tín Hàn
    Âu Dương Tín Hàn
    Con là con gái nuôi của ba, sao lại ở căn hộ cũ được? Con mà làm vậy, người ta coi mặt mũi ba ra gì? Huống hồ căn nhà đó ba không ở nữa, giờ ba ở dinh thự xây gần công ty, để tiện bề đi lại. Sau khi con và mẹ con ở đó thì Tín Phong sẽ qua ở với ba, nên con không cần lo lắng gì cả.
  • Ngu Thư Hân ngẫm nghĩ, thấy cũng phải. dẫu gì Âu Dương Tín Hàn cũng là một người có máu mặt, nếu để con gái nuôi của mình sống ở ngoài, thì còn ai tôn trọng gì ông nữa. Ngẫm nghĩ đôi điều xong xuôi, cô mới hơi mỉm cười, ra vẻ hối lỗi đáp:
  • Thư Hân
    Thư Hân
    Xin lỗi ba, là con nghĩ chưa thông suốt, có gì mong bà tha lỗi cho.
  • Nói rồi cô còn tinh nghịch nháy mắt mấy cái, nom đáng yêu cực kỳ. Ông Âu bị cô làm cho nhũng hết tâm trí, chỉ có thể thương yêu mỉm cười, để mặc cô càn quấy. Đối với đứa con này, ông thương còn không hết, nào dám nghĩ gì đến việc giận hay gì. Quả thật, ông đã bắt đầu lồng ghép hình ảnh của con gái mình vào Ngu Thư Hân, đến độ càng nhìn cô, ông càng liên tưởng đến con gái mình.
  • Âu Dương Tín Hàn
    Âu Dương Tín Hàn
    Ừa, không có gì đâu.
  • Ông Âu xoa đầu Ngu Thư Hân, chân mày dãn ra, ôn nhu không gì sánh được.
14
Chương 28: Cha con